Tôi vẫn chờ đợi người phụ nữ đã trải qua một lần đò.
Tôi là một chàng trai bình thường, không có gì nổi bật và xuất thân từ gia đình không khá giả. Tuy nhiên, tôi luôn sống tự tin và mong muốn có một tình yêu chân thành. Trước khi gặp em, tôi đã trải qua vài mối tình nhưng đều bị phản bội, để lại nhiều đau khổ. Sau đó, tôi tập trung vào công việc và học tập, nghĩ rằng như vậy là đủ. Nhưng tất cả những nỗi hận và suy nghĩ tiêu cực về phụ nữ đã thay đổi kể từ khi tôi gặp em, người tôi yêu. Tôi quen Tr qua ola, và chúng tôi thường xuyên trò chuyện. Tr có một người bạn thân là em, và cô ấy đã giúp chúng tôi kết nối để xây dựng hạnh phúc cho cả hai.
Lúc đó, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra và chỉ nghĩ rằng mình đang trò chuyện vui vẻ với em và Tr. Em thường trò chuyện với tôi từ sáng đến chiều, trong khi Tr nói chuyện vào buổi tối. Cả hai đều bằng tuổi và hơn tôi 6 tuổi. Tôi chia sẻ những tâm sự mà không thể nói với ai khác vì nghĩ rằng đó chỉ là qua mạng. Dần dần, tôi nảy sinh tình cảm trong thế giới ảo, dẫn đến cuộc hẹn gặp Tr. Ngày gặp mặt, em đã hoàn thành nhiệm vụ và không can thiệp nữa. Khi gặp Tr, tôi cảm thấy khác lạ, không còn muốn chia sẻ như trước. Sau đó, Tr mới kể cho em nghe về cuộc gặp, trong khi em vẫn nghĩ chúng tôi rất hạnh phúc bên nhau.
Em ngạc nhiên vì tôi không có tình cảm với Tr, dù khi trò chuyện qua mạng tôi thường bày tỏ nhiều cảm xúc. Một ngày, em gọi cho tôi, và giọng nói nhẹ nhàng của em khiến tôi xao xuyến. Cuộc điện thoại kéo dài hơn 1 giờ, chúng tôi thổ lộ nhiều điều và không trách ai trong chuyện này. Sau đó, chúng tôi quyết định gặp nhau. Khi nhìn thấy em, tôi gần như không đứng vững, với mái tóc dài, đôi mắt buồn và chiếc mũi xinh. Dù tôi ngại ngần, nhưng em luôn biết cách làm tôi thoải mái. Ngày hôm đó, tôi thú nhận rằng người tôi yêu thương chính là em, không phải Tr, vì khi gặp em, mọi cảm xúc trong tôi lại trào dâng.
Từ ngày đó, tôi luôn nhớ về em. Thời gian trôi qua, chúng tôi trở nên gắn bó hơn, thường gặp nhau mỗi chiều sau khi em đi làm, cùng nhau thưởng thức cà phê và món ăn vỉa hè. Chúng tôi hiểu nhau đến mức chỉ cần nhìn nhau đã biết đối phương nghĩ gì. Dù yêu nhau, chúng tôi không thể đến bên nhau vì em đã có gia đình và một cô con gái. Đừng trách em hay tôi, bởi cuộc sống chung với người chồng như một cái mồ chôn tuổi thanh xuân của em. Dù em sống bên người đàn ông đó, nhưng chỉ sau hai ngày cưới, anh ta đã lạnh nhạt, khiến em đau khổ. Tuy nhiên, giờ đây, những nỗi buồn đó cũng không còn quan trọng nữa.
Em đi làm về muộn, 7h tối mới về nhà, vì không thể chịu nổi không khí gia đình mà em gọi là hạnh phúc nhưng thực ra là ngôi mộ chôn sống em. Công việc đã vất vả, về nhà em phải một mình dọn dẹp và lo toan mọi thứ, còn người kia chỉ biết sai bảo em. Tôi đã hỏi em tại sao không chia tay để sống thanh thản hơn, em nói rằng ba mẹ chia tay từ khi em còn nhỏ, em không muốn con mình cũng phải chịu đựng như em. Tôi hiểu và luôn bên em chia sẻ. Khi bên nhau, chúng tôi chỉ có những phút ít ỏi, hai ngày cuối tuần em còn phải thực hiện trách nhiệm của một người vợ, người mẹ. Trong mắt tôi, em là người phụ nữ nghị lực và đáng tự hào.
Chúng ta chỉ gặp nhau vào cuối ngày và những dịp lễ, nhưng tôi vẫn hạnh phúc dù không bên nhau trọn vẹn. Tôi yêu em hết lòng, không đắn đo hay tính toán.




Source: https://afamily.vn/tam-su/toi-van-cho-doi-nguoi-dan-ba-da-qua-1-lan-do-20111201111723334.chn